Luân Tâm

67. môi khô

Sao em nỡ vội đi xa
Không lời từ biệt quê nhà mù sương!
Lệ đâu còn nữa để buồn
Chiều mưa bọt nước còn vương gót giày
Hỏi trời? hỏi đất? hỏi mây?
Em còn mặc chiếc áo dài mộng mơ
Trăm lời thương, vạn dòng thơ
Còn in dáng lụa đợi chờ áo bay!
Yêu em mới biết hương say
Nghìn năm nghìn kiếp thương hoài màu môi
Lối hoa xác bướm rã rời
Vào ra đứt ruột đứng ngồi tủi thân!
Như tiên? Như Phật? Như Thần?
Như xa biển rộng, như gần suối ngoan
Tay ngà vóc ngọc cao sang
Bến trong bến đục lỡ làng xác hoa!
Than trời? Trách đất? Giận ta?
Vô duyên bạc phước thuyền hoa gãy chèo?
Đá sầu vách núi cheo leo,
Rêu xanh năm cũ sương treo hững hờ!
Tình chung được mấy cơn mơ?
Chuyện lòng nhặt được mấy tờ thư vui?
Cỏ cây lỗi hẹn ngủ vùi
Đá xanh đá đỏ ngậm ngùi đất đen
Tay run lạnh vỡ chong đèn
May còn đom đóm làm quen soi đường
Em nằm dáng ngủ thân thương
Anh tan vào mộ đêm trường chung đôi!
Mối mai: chiếu đất màn trời
Em vòng tay níu dòng đời lỡ quên
Mơ màng lưng ấm vai êm
Chân dài nuôi mộng... bắt đền... môi khô!
Luân Tâm
MD 11/08/05

Được bạn: vdn 27.11.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "67. môi khô"